Má tên Dịu. Con tên Dàng.
Mỗi lần ai hỏi tới tên con, con đều cằn nhằn. "Con gái con đứa ai mà tên Dàng, tên gì kì khôi"! Má nghe vậy chỉ biết xoa đầu con, mắt long lanh nước.
Hai má con sống trong ngôi nhà nhỏ xíu. Người ta hỏi cha con đâu, má chỉ im lặng. Hồi đó có lần con bị bạn trong lớp đánh, vì cái tội không cha. Con còn nhỏ, về nhà ném đồ đạc lên người má, trách tại má mà con không có cha. Má lại xoa đầu, mắt lại long lanh nước.
Lớn lên, con học đòi bạn bè ăn diện. Có lần con ăn trộm tiền má, hai má con cãi nhau. Con kêu thà lúc đầu má phá thai đi, sinh ra làm gì rồi than khổ. Má tát con, mắt bừng lửa giận. Đó là lần đầu tiên má đánh con.
Rồi, con bỏ nhà đi. Má nhớ má đi tìm nhiều chỗ lắm. Xấp giấy in hình con cùng thông tin cá nhân má dán khắp nơi. Báo đài tới phỏng vấn về người mẹ mười năm tìm con, má chỉ nói độc một câu "Tại hồi đó tui đánh nó", rồi khóc. Mười mấy mùa lá rụng, xấp giấy in hình con vẫn mỗi ngày một nhiều.
Tự nhiên sáng đó, con về.
Má mắt mờ, chân yếu, nhưng vẫn nhận ra bước chân con. Con không nói một lời, quỳ trước mặt má, đưa má cây chổi lông gà má cất trên tủ. Má run run sờ má con. Má hỏi: "Hồi đó má đánh chỗ này, có đau không con?".
Mười mấy năm, mười mấy chậu nước mắt, má chỉ hỏi thiệt dịu dàng như thế.
Con khóc quá chừng.